Những điều chưa biết về đường Hạnh Phúc-Hà Giang

Những điều chưa biết về đường Hạnh Phúc-Hà Giang

Đằng sau con đường mang tên hạnh phúc là bao câu chuyện dở dang vẫn chưa được kể hết. Con đường hạnh phúc được mở theo tuyến Hà Giang- Đồng Văn- Mèo Vạc nhằm cho ô tô, xe máy dễ dàng di chuyển qua những địa điểm này và để người dân nơi đây tìm cách thoát khỏi đói nghèo.

Con đường Hạnh Phúc bắt đầu khởi công ngày 10/9/1959 có chiều dài khoảng 200km, chạy từ Hà Giang qua cao nguyên Đá Đồng Văn và đỉnh Mã Phí Lèng rồi đến Mèo Vạc. Sau một thời gian dài khởi công tuyến đường này cũng hoàn thành , chúng bắt đầu đi vào hoạt động ngày 10/3/1965. Sau gần 8 năm thi hành làm đường, trải qua bao khó khăn vì đường làm trên khu vực cao nguyên cao, đất dễ nở nên phải được làm cẩn thận, tỉ mỉ nhất thì con đường hạnh phúc cũng hoàn thành trong niềm vui của cán bộ, thanh niên và người dân nơi đây.

Đường Hạnh Phúc-vì sao lại được đặt tên như vậy? Bởi con đường này gắn liền với bao công sức của thanh niên. Họ đã hi sinh sức trẻ, bỏ bao mồ hôi thậm chí là xương máu để hoàn thành tuyến đường này. Trên con đường này còn có sự hi sinh , đổ máu của bao nhiêu người. Ngày ấy, thanh niên nhiệt tình, họ sẵn sàng tham gia các hoạt động giúp ích cho đồng bào. Khi chiến dịch mở đường hạnh phúc được phát ra, hàng trăm thanh niên đã cùng nhau lên đường, xung phong đi mở đường.

Lúc bấy giờ, dụng cụ làm việc còn rất thô sơ, họ chỉ có trong tay những chiếc búa, xè beeng để làm việc. Người cậy đá, người đục, người khuôn vác rất vất vả ( không giống ngày nay tất cả đều được làm bằng máy). Đất nước khó khăn, họ phải làm việc thủ công vất vả đã đành, mà đến ăn uống, ngủ nghỉ cũng thiếu thôn. Một ngày công của họ chỉ được cấp khoảng 1kg gạo, rồi chia ra một ít để mua rau và thức ăn, còn lại thì thổi cơm. Trợ cấp chỉ có vậy thôi, thiếu thốn nhưng mọi người vẫn vui vẻ vì dù có đói nhưng trong họ có niềm tin có tình yêu và sự đoàn kết. Không chỉ ăn, thậm chí là chỗ ngủ cũng “tệ” hơn nhiều vì những thanh niên đi mở đường phải dựng bạt ven núi để ngủ tạm qua đêm, không kể tới gió lạnh trên núi, côn trùng đốt mà thậm chí đêm đến có đá từ trên núi rơi xuống rất nguy hiểm nhưng họ vẫn sống vậy sau bao năm.

Ăn ở thiếu thốn nhưng mỗi ngày đoàn thanh niên vẫn làm việc hăng say. Thậm chí họ treo mình lên nóc nhà  của vùng cao nguyên đá hơn 11 tháng để làm đường qua dốc, có người đục lỗ tròng khoan vào đá suốt 8 giờ đồng hồ được 4,7 m hay treo mình trên những vách đá cao vừa đục khoét đá khoan phá đá để mở từng centimet đường, hoàn thành 10km đường qua dốc Mèo Vạt.

Những ai đã từng đến Hà Giang thì có lẽ mọi người đều đi qua con đường Hạnh phúc này. Mỗi năm hàng trăm lượt khách du lịch Hà Giang tới đây tấp nập theo con đường Hạnh phúc để tới cao nguyên đá. Nếu bạn đang tò mò về chúng thì hãy đến với Hà Giang để khám phá cung đường Hạnh phúc này nhé.

 

Share